Diễn đàn cộng đồng tuổi trẻ An Lão
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn cộng đồng tuổi trẻ An Lão


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Thông báo đổi tên diễn đàn - WwW.ThptAnLao.Com
Giải pháp mới cho diễn đàn?
Đề thi trắc nghiệm CĐ & ĐH của nhiều năm tuyển sinh (lý, hóa, sinh, anh).
Để xem được các file đề thi có đuôi .pdf bạn cần cài đặt Adobe Reader ~>

Hỗ trợ:Webmaster l Admin l Smod01 l Smod02 l Smod03
Yahoo! Messenger Yahoo! Messenger Yahoo! Messenger Yahoo! Messenger Yahoo! Messenger

Chúng ta cùng chào đón sự xuất hiện của https://anlao.forum-viet.com/u8106 Bạn là thành viên thứ 6261 của gia đình diễn đàn An Lão.




Diễn đàn hiển thị tốt nhất trên với độ phân giải 1024x768 trở lên.
Phát hiện lỗi trong diễn đàn hoặc cần sự trợ giúp vui lòng Liên hệ Admin

--Ảo-Ảnh-Buồn-- nhắn với All
--Ảo-Ảnh-Buồn-- gửi vào lúc 04.08.12 1:46 ...
Ta đã trở lại híc hícboysexhp nhắn với @@!~
boysexhp gửi vào lúc 16.07.12 9:29 ...
Vừa đang diễn đàn mình zô face mà khách 98 -> 169... sời... còn thêm mấy mem mới …--Ảo-Ảnh-Buồn-- nhắn với ALL
--Ảo-Ảnh-Buồn-- gửi vào lúc 03.07.12 23:55 ...
Chúc các t/y thi tốt nhé cố lên nàoLê Lee nhắn với :x
Lê Lee gửi vào lúc 23.06.12 12:19 ...
4r dạo này có vẻ xôm nhẩy :">Con Lật Đật nhắn với all
Con Lật Đật gửi vào lúc 14.06.12 21:05 ...
Hp Có điểm thi tn chưa zị????? sadboysexhp nhắn với A2k@@!~
boysexhp gửi vào lúc 11.06.12 20:20 ...
Mọi người đi off có zui ko... Hix.... em ko đi đk... đi chơi vs lớp zui lắm... mà …Lão Trư Hạnh Phúc nhắn với all
Lão Trư Hạnh Phúc gửi vào lúc 02.06.12 16:21 ...
Ngày đầu tiên đi thi thật là thuận lợi ^^...[Y]an BI nhắn với 94
[Y]an BI gửi vào lúc 31.05.12 17:06 ...
Chúc các bạn hoàn thành tốt bài thi nhé.. Tự tin ,chiến thắng !^^ :m22: --Ảo-Ảnh-Buồn-- nhắn với all
--Ảo-Ảnh-Buồn-- gửi vào lúc 30.05.12 18:04 ...
Còn mấy ngày nữa thi rồi mà sao hoang mang thếKanG 13 nhắn với Member
KanG 13 gửi vào lúc 26.05.12 23:12 ...
Đã có lịch offline. Vui lòng click http://www.thptanlao.com/t18779-topic#168242
Top posters
4355 Số bài - 17%
Hoàng thượng giá lâm !
3346 Số bài - 13%
Gà Kận
3277 Số bài - 13%
Golden
2797 Số bài - 11%
KanG 13
2270 Số bài - 9%
Phươgpi.95
2242 Số bài - 9%
Cậu Bé Vàng
2062 Số bài - 8%
Con Lật Đật
1968 Số bài - 8%
--Ảo-Ảnh-Buồn--
1934 Số bài - 7%
Gà Normal
1861 Số bài - 7%
Lynkyn
Gửi TĐYT

Các bài gửi mới nhấtNgười gửi cuối
[N3]
boysexhp
Lê Lee
chiyeuminhem
kh0cv1em
minhthanh88
tomTD
Mít Tơ Hùng
heokon
minhkdm
nh0kbaby_kut3_alhp
Chichk3nzin
Beatboxer.Mr.Fly
nh0c_Style
mryesgame
mryesgame
cun_kute
cun_kute
cun_kute
[N]goan [T]ừ [B]é
heongaytho
Bạn phải đăng nhập để gửi Thông điệp
Tài khoản:Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập:
:: Quên mật khẩu

 

 Khoảng lặng giữa 2 tâm hồn

Go down 
Tác giảThông điệp
queenph

queenph


Nữ My love My love : RIGHT HERE WATING...
Nơi ở Nơi ở : unknown
posts posts : 115
points points : 284
reputation : 5
Gia nhập Gia nhập : 08/01/2010

Khoảng lặng giữa 2 tâm hồn Empty
15092011
Bài gửiKhoảng lặng giữa 2 tâm hồn

Trong tình yêu của chúng tôi luôn có những khoảng lặng. Khoảng lặng giữa hai nhịp đập, đủ lâu để hai trái tim có thể hiểu được nhau mà không cần nói thành lời.



1. Người con gái của trái tim tôi


Tiểu Thiên Thiên: “Hai contrâu qua cầu làm gãy cầu, hic hic.” - Just now via Mobile Web.


Nhìn
màn hình laptop, tôi bật cười khẽ, rút điện thoại rồi nhắn tin đến một dãy số
quen thuộc: “Tiểu thư của anh có bị muộn giờ bay không?”. Rất
nhanh sau đó, điện thoại lại rung lên khe khẽ vì có tin nhắn trả lời: “Có, khi
em đến sân bay thì máy bay đã vi vu trên bầu trời xanh tít tắt rồi. Rất may có
một anh phi công trẻ, đóng mở ngoặc đẹp trai đã nhường chỗ cho em. Haha!”


Tôi
khẽ nhíu mày, ấn nhanh mấy chữ rồi nhấn gửi: “Học hành ngoan nhé tiểu thư của
anh! Đừng có nói chuyện nhiều với anh phi công trẻ, để cho người ta còn học
với! Lát lão quản gia già khó tính này sẽ qua đón em!”.


Nhét
điện thoại trở lại túi, tôi sắp xếp qua loa lại tài liệu trên bàn, vắt áo khoác
lên tay và cầm chìa khóa bước ra khỏi phòng làm việc. Cậu Tú nhìn thấy tôi,
cười cười và không quên buông thêm một lời “ý nhị”:
- Trưởng phòng à, dạo này
anh càng ngày càng đi muộn về sớm đấy! Thật sự là muốn trêu tức những người
độc-thân-không-vui-vẻ như chúng tôi phải không?


- Làm
tốt việc của cậu đi. - Tôi cười cầu hòa rồi bước vào thang máy.
Nội dung hội thoại vừa rồi của tôi và em thực ra nó là như thế này:


- Hai
ô tô qua đường làm tắc đường, hic hic.



- Tiểu
thư của anh có bị muộn giờ học không?



- Có, khi em đến lớp thì mọi người đã học được một lúc lâu rồi. Rất may có một
bạn nam, đóng mở ngoặc kép đẹp trai đã nhường chỗ cho em. Haha!



Hà Nội, vẫn là một ngày
trời có gió lạnh.


***


Em là một người đặc biệt
trong trái tim tôi. Đặc biệt như cái cách em làm tôi tan mọi áp lực suốt một
ngày dài trên bàn giấy chỉ bằng một dòng status nhỏ trên Facebook và vài ba tin
nhắn. Đặc biệt như cái khoảnh khắc em làm trái tim tôi đập mạnh chỉ bởi một cái
nắm tay thật nhẹ và êm lặng. Và đặc biệt như cái cách chúng tôi quen nhau và
yêu nhau.


Em nói, khi chúng tôi yêu
nhau, cả hai chúng tôi đều không bình thường. Nên tôi rất thắc mắc một người
bình thường sẽ nghĩ như thế nào về tình yêu của tôi và em.


Em 17 tuổi. Và tôi 25 tuổi.
Trong cái thế giới quan của những người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mĩ hay tôn
sùng những tình yêu mộng tưởng theo xu hướng tiểu thuyết, khoảng cách 8 tuổi có
lẽ chẳng là gì! Nhưng với khoảng cách 8 tuổi ấy, tức là em vẫn còn là một học
sinh lớp 11, còn tôi, đã có một công việc tạm ổn, một mức sống tạm ổn và một
vài năm lăn lộn ngoài đời. Nói thế nào nhỉ, tôi đã trưởng thành, còn em thì
chưa! Nhưng, lại không biết phải nói thế nào nhỉ, đại khái là tôi hạnh phúc với
tình yêu của mình. Thế là đủ!


- Em
chờ lâu chưa? – Khi tôi đến đã thấy em đứng chờ một mình trên phố. Cái áo bông
trắng sữa lẻ loi giữa ánh đèn đường hắt xuống khiến tim tôi như chậm hẳn một
nhịp.


- Một
chút. – Em ngồi sau xe tôi, dựa đầu lên vai tôi. Giọng nói nhỏ đáng thương đến
mức khiến người ta nhói lòng.


- Một chút là bao lâu?


- Có thể là 5 phút, 10 phút, mà
cũng có thể là nửa tiếng, hay cả tiếng.
Tôi biết. Thực ra là hơn một tiếng.
Tắc đường. Đường Hà Nội mà!


- Sao em không về trước?


- Em muốn ngắm phố phường.


- Trên cái đường vắng vẻ thế
này sao?


Em im lặng giây lát, rồi lại
khẽ cọ đầu vào vai tôi và nói nhỏ:
- Chờ đợi cũng là một niềm hạnh phúc mà anh!
Em
luôn có những lý lẽ khiến tôi gần như không biết nói gì thêm.


- Anh xin lỗi...
Trong tình yêu của chúng tôi
luôn có những khoảng lặng. Khoảng lặng giữa hai nhịp đập, đủ lâu để hai trái
tim có thể hiểu được nhau mà không cần nói thành lời.
***


Ở cái tuổi 17 ấy, em có lúc
trẻ con và ngây thơ đến mức tôi cứ nghĩ rằng ước gì mình có thể cứ giữ
mãi em trong vòng tay để bảo bọc và che chở giữa bầu trời rộng lớn này. Lại có
khi, em sâu sắc và trưởng thành đến mức khiến tôi bất ngờ. Con người em rất lạ,
vừa đơn giản lại vừa khó hiểu. Như kiểu, bạn cứ ngỡ rằng bạn hiểu rất rõ về
người ấy, cho dù là những thói quen nhỏ nhặt nhất, nhưng hóa ra bạn lại chưa
từng bao giờ chạm được vào thế giới nội tâm của người ta cả.


Đương nhiên, đấy là cho đến
mãi về sau, khi em đã biến mất khỏi cuộc đời tôi, hoàn toàn biến mất, tôi mới
nhận ra điều này. Còn lúc ấy, tình yêu với tôi là mật ngọt. Ngọt đến mức khiến
người ta dường như quên mất vị đắng của cuộc đời.
- Anh phải bù đắp cho em đi!
Em muốn ăn kem! – Lúc em nói câu ấy, tay em đã đỏ lừ lên vì lạnh.


- Lạnh thế này mà em vẫn muốn
ăn kem sao? – Tôi nhăn mặt. – Em mới khỏi viêm họng mà!


- Nhưng em thật sự rất muốn
ăn! – Em nhõng nhẽo, hai tay vẫn ôm chặt lấy ngang người tôi.


- Ừ. – Tôi thở dài bất lực mà
nói.


Chúng tôi đến một quán kem
nhỏ ấm áp mà em vẫn thường thích và gọi hai ly kem tươi chocolate.


- Anh à, em muốn hỏi anh một
câu này! – Em vừa thò tay múc một thìa kem lớn bỏ vào miệng, vừa nói.


- Ừ. – Tôi cười, cũng múc một
thìa kem đút cho em. Hôm nay em hơi lạ. À không, thực ra lúc nào em chẳng lạ
như vậy, luôn luôn khiến tôi không thể đoán được những suy nghĩ trong đầu em.


- Em rất nghiêm túc đấy. Đây
là lần đầu tiên em hỏi câu này và cũng là lần cuối cùng. Anh chỉ cần trả lời có
hoặc không thôi. Đừng hỏi gì hết.
Em khẽ ngừng lại một chút như chờ đợi phản
ứng của tôi. Tôi gật đầu không nói gì.


- Anh có yêu em không?
***


2. Đàn ông
không hẳn là không có nước mắt



Hà Nội, một ngày có nắng lên.


Mới đấy, như chỉ mới hôm qua
em còn ngồi sau lưng tôi, dụi đầu vào vai tôi, và chúng tôi cùng nhau đi qua
những con phố và kỉ niệm. Mới đấy thôi, mà em đã biến mất khỏi cuộc đời tôi 20
tháng rồi, 20 tháng tròn trĩnh.


Tôi kéo rèm cửa xuống.


Hà Nội đang vào thu, dịu dàng
và đằm thắm.


Trời Hà Nội sáng rực rỡ.
Nhưng còn mặt trời nhỏ bé của tôi, Diêu Thiên Nhi, phải chăng em đang tỏa nắng
cho một trái tim khác? Thế còn tôi, tôi là gì đối với em?


- Này này! Anh có nghe em nói
gì không đấy?


- À anh có!


- Anh lại ngẩn người ra rồi!
Thế em vừa nói gì? – Thanh Mai hỏi vặn lại.


- Em nói: “Anh có nghe em nói
gì không đấy”. – Tôi cười cầu hòa.


- Thôi thôi! Em biết là tâm
trí anh lại lên mây rồi! Thôi mình cùng đi ăn đi rồi em sẽ nói lại cho anh về
bản hoạch toán tháng này! – Thanh Mai cười dịu dàng rồi khẽ khoác tay tôi rồi
cùng bước vào thang máy.


Tôi
đang cặp với Mai. Gần một năm. Đó là một cô gái tốt, xinh đẹp, giỏi giang, lại
dịu hiền và hiểu tôi gần như tất cả. Thế đấy, khi bạn quen với một cô gái như
thế, bạn sẽ có cảm giác như đang trò chuyện với chính mình trong gương vậy!


Thực
ra đàn ông vốn rất sĩ diện và ích kỷ. Bạn biết đấy, trước tình cảm hoàn toàn tự
nguyện của một người con gái toàn vẹn như vậy, và một thứ tình cảm tưởng như đã
mãi tan nơi chân trời, không biết ngày nào mới quay trở lại, liệu mấy thằng dám
mạnh mồm rằng: “Tôi sẽ chờ”? Nhưng
xin phép được không bàn luận gì thêm về mối quan hệ này cả, vì tôi tin rằng,
một người thông minh như Mai, vốn dĩ đã nhận ra từ lâu rồi. Rằng sao? Từ trước
đến giờ tôi chưa từng yêu cô ấy.


Thực ra trong tình yêu luôn
có một sự cố chấp nhất định mà nếu không phải người trong cuộc sẽ thì không thể
hiểu được. Tôi yêu em, cũng giống như Mai yêu tôi, và đương nhiên, tôi cũng
chẳng có quyền gì mà bảo cô ấy rằng: “Đừng yêu tôi nữa!”.


Đàn ông bước vào tuổi 27
dường như đã đánh rơi khá nhiều những tế bào lãng mạn và trở nên thực tế
hơn.


***
- “Em ấy rút học bạ rồi cháu
ạ!”



- “Nghe đâu nó sắp đi du học
thì phải anh ạ! ”



Người ra đi để khoảng trống. Từng có thời, tôi hận em đến
mức cả đời này không muốn gặp lại. Đó là khi em mới bước ra khỏi vòng tay tôi,
lạc giữa dòng đời rộng lớn, và tôi thì không cách nào có thể tìm ra được. Đàn ông không hẳn là không có
nước mắt, chẳng qua là nước mắt ấy chảy ngược về tim. Nó thấm ướt một nỗi nhớ
và một tình yêu không sao có thể hiểu nổi. Thà rằng, cứ có một cái gì đó
để hận, cảm giác ấy nó cũng còn dễ chịu hơn khi người ta yêu và mong đợi rất
nhiều, nhưng rốt cục chỉ nhận được một khoảng trống.


Khoảng lặng giữa 2 tâm hồn 110913dsteenstory01


3. “Có lẽ anh
sẽ chẳng bao giờ biết được, em đã từng đánh cược rất nhiều, rất nhiều vào câu
hỏi ấy"



- Anh có yêu em không?


- Sao em lại hỏi thế?


- Chỉ là tự nhiên em muốn hỏi
thôi!


- …


- Thôi quên nó đi! – Em cố
tình cười phá lên – Nhìn anh nhăn mặt kìa!
Nhưng có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ
biết được, em đã từng đánh cược rất nhiều, rất nhiều vào câu hỏi ấy.


Có lẽ anh sẽ chẳng bao
giờ
biết được, nếu anh hỏi em “Em có yêu anh không?”, em sẽ chẳng bao giờ
mất đến một giây để trả lời rằng: “Có. Rất nhiều!”. Bởi câu hỏi ấy vốn
xuất phát từ trái
tim em, không cần chạy qua bộ não anh ạ. Em đã luôn từng nghĩ rằng,
tình cảm của mình sẽ chẳng bao giờ bị tác động bởi những thứ xung quanh.
Và rồi
sau đó, em nhận ra là em không mạnh mẽ như em vẫn tưởng. Anh biết không,
vào
cái lúc yếu mềm nhất ấy, em đã trông đợi ở anh rất nhiều, chỉ ba chữ
“Anh yêu
em” thôi, em sẽ vứt bỏ tất cả để mãi ở bên cạnh anh như thế, như tất cả
những
tháng ngày mà mình luôn bên nhau ấy. Nhưng anh đã không thể trả lời nó,
và thực
sự thì nó giống như một dấu chấm hết cho những mộng tưởng của em vậy.


“Thực sự thì chị nghĩ là anh
ấy coi em giống như em gái hơn là người yêu! Anh ấy đã đủ trưởng thành và cần
một người bạn gái có thể chia sẻ với anh ấy áp lực trong công việc…
”. Những lời
chị Mai từng nói cứ hiện ra rõ nét và đau đớn như thế. Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ
biết được, em đã từng khóc vì anh nhiều như thế nào! Em thật sự đã rất muốn ở
nơi này và bên anh, thay vì di cư theo gia đình và trải qua những tháng ngày cô
đơn đến thế...


***


- Nếu hai con nhím yêu nhau
muốn sưởi ấm cho nhau thì chúng phải làm thế nào anh nhỉ?


- Ừm… Chúng sẽ có cách riêng
của chúng. – Anh cười.


- Anh à, nhưng nếu một trong
hai con nhím không hề muốn sưởi ấm cho con còn lại, thì phải làm sao đây?


...
“Ngày… tháng… năm…”



Em nghĩ là mình thực sự có
duyên anh ạ! Chiều nay khi đi mua đồ, em phát hiện ra là khu phố nơi em ở chỉ
cách chi nhánh Singapore của công ty anh vài con đường thôi! Có khi nào mình
ngang qua nhau giữa Singapore không anh nhỉ?


“Ngày… tháng… năm…”


Chiều nay, em cứ đạp xe mãi
quanh khu phố ấy, nhìn thấy bộ đồng phục nhân viên công ty anh, nhớ đến dáng
người cao cao gầy gầy của anh, mà tự nhiên bật khóc giữa đường phố Sing anh ạ!
Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết được, em đã yêu anh nhiều như thế đấy. Dù cho
anh không yêu em, dù cho mình đã chia xa giữa biển người anh ạ!



“Ngày… tháng… năm…”
Thực ra em vẫn luôn vào
facebook để theo dõi anh mỗi ngày. Nhưng mỗi lần xem xong em đều lập tức khóa
trở lại. Anh đen đi nhiều, hình như dạo này anh hay đi công tác.

À, cũng tình cờ thật, có một bức ảnh anh chụp chung với chị Mai mới được đăng
trên tường. Trông hai người rất đẹp đôi đấy chứ! Có lẽ em đã đúng khi rút lui
để nhường chỗ cho hai người! Nhưng em ghen tị lắm anh à, em không thể nào cố tỏ
ra cao thượng mà nói rằng “Em không quan tâm” được!


...
4. Cảm giác bị động trong một chuyện gì đó
thật sự khiến người ta mệt mỏi



- Ngày kia họp quý một khu vực
Đông Nam Á ở Thái Lan, cậu đi nhé!
- Vâng, em sẽ đi chuẩn bị tài liệu.
- Người trẻ như các cậu hay thật!
Trận mạc nào cũng xông pha. Riêng tháng này nếu tôi nhớ không nhầm thì thời
gian cậu đi công tác gần hai tuần rồi! Người già chúng tôi nhìn thấy cũng chỉ
biết ngưỡng mộ thôi, chứ sức khỏe chẳng còn, lại còn vướng gia đình nữa chứ! –
Tổng giám đốc cười lớn. – Tôi sẽ đề nghị lên công ty tổng xuất tiền thưởng cho
cậu!


- Cám ơn tổng giám đốc. – Tôi
cười, cầm tập tài liệu trên bàn rồi bước ra.


Người ta vẫn hay nói, trái
đất này hình tròn mà, người ta yêu nhau, cứ đi mãi rồi lại về bên nhau thôi!
Thế nên, hai năm nay, tôi gần như đi đến mức kiệt sức, Singapore, Thái Lan,
Anh, Thụy Sĩ... Bất cứ chuyến công tác nào tôi cũng đều đi. Có lẽ em sẽ chẳng
thể biết được, để tìm em, tôi đã không biết bao con đường trên quả đất này! Đôi
lúc, chỉ là thoáng thấy một cái bong áo bong trắng dưới ánh đèn hắt cũng khiến
người ta giật mình nhói lòng. Rốt cuộc thì bao giờ em mới định xuất hiện trở
lại trong cuộc đời tôi?


Tôi đã từng nghĩ rất nhiều,
nhưng không thể hiểu vì sao em rời xa tôi, không một lời từ biệt, khi mà tình
cảm chúng tôi đang sâu đậm như thế? Tôi luôn tin rằng, tình cảm của chúng tôi
đến từ hai phía dù chẳng cần nói thành lời, hay dù em có yêu tôi hơi ít một
chút cũng chẳng sao.


Tôi và Mai cũng đã chia tay.
Cả hai chúng tôi đều hiểu, điều này chỉ là sớm hay muộn. Cứ mãi ràng buộc cô ấy
vào một kẻ chẳng ra gì như tôi vốn là quá ích kỉ...


- Anh quên chưa tắt điện thoại
kìa. – Cậu Tú nhắc tôi. Chuyến bay sắp sửa cất cánh.


- Ừ. – Tôi cười rồi giữ phím tắt
điện thoại. – Chẳng hiểu sao có mỗi chuyện này lần nào cũng quên!


Tôi hầu như không bao giờ tắt
máy, trừ khi lên máy bay. Cảm giác bị động trong một chuyện gì đó thật sự khiến
người ta mệt mỏi. Nhiều lúc, tôi cứ thất thần nhìn điện thoại trong một thời
gian dài mà không hề nhận ra, cứ trông mong vào một cuộc gọi đến từ một người
nào đó đến mức đau lòng, rất muốn gọi cho em nhưng lại không hề biết số.


Chiều nay Hà Nội có mưa nhẹ.


5. Khi người ta chấp nhận đánh cược thì
vốn dĩ đã chấp nhận 50% thất bại



“Số
máy quý khách vừa quay tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Em
vừa kéo theo vali bước ra
khỏi sân bay, vừa vội vàng chạy đi mua sim điện thoại rồi nhấn những con
số, nhưng đáp trả lại em lại là một giọng nói Việt Nam chuẩn như thế
đấy. Nhưng
không sao cả, khó khăn nhất là khi người ta dám đánh cược để quyết tâm
làm một
điều gì đó, còn tất cả những cái khác chỉ là quá trình thôi.


Anh biết không, em đã quay
trở lại! Quay trở lại để đấu tranh cho tình yêu của mình anh ạ! Cho dù đến cuối
cùng anh không yêu em cũng chẳng hề gì! Khi người ta chấp nhận đánh cược thì
vốn dĩ đã chấp nhận 50% thất bại rồi!


Em chờ anh hai ngày ở quán cà
phê cạnh công ty anh. Dù chưa hề gặp được anh, nhưng sao cảm giác ấy vẫn thân
quen đến ấm lòng anh ạ. Nó giống như những ngày xưa, em chờ anh ở dưới ánh đèn
đường sau mỗi giờ tan học!


Thủ tục nhập học RMIT đã hoàn
thành gần xong. Bố em thật sự là một người tuyệt vời, khi mà ông không hề hỏi
một câu nào về lý do em muốn về Việt Nam học đại học và chuẩn bị vé cho em. Thế
nên, dù không thể có được tình yêu của anh, em vẫn sẽ sống thật mạnh mẽ và kiên
cường giữa Hà Nội này anh ạ.
...


“Quý
khách có ba cuộc gọi nhớ từ số điện thoại 09xxxxxxxx, .10:10 ngày …/… Cám ơn
quý khách đã sử dụng dịch vụ..."



Vừa bước xuống máy bay và lắp
sim vào, tin nhắn của tổng đài đến. Tôi nhấn phím gọi lại. “Xin lỗi cho hỏi đây là số
máy của ai ạ? Mấy hôm trước tôi đi công tác nên không nhận được điện thoại!”


***


Viết
nốt những dòng cuối cùng của bài luận tiếng Anh, em vươn vai thở ra và mỉm cười
nhẹ. Cuối cùng thì cũng xong rồi. Chuông
điện thoại đột ngột vang lên. Em giật mình nhìn vào màn hình điện thoại. Số
điện thoại ấy vừa lạ, vừa quen, khiến người ta phải sững người lại.


- Alô?


- Xin lỗi cho hỏi đây là số
máy của ai ạ? Mấy hôm trước tôi đi công tác nên không nhận được điện thoại!


Chất giọng trầm ấm của anh
vang lên. Cứ như mới ngày hôm qua thôi, anh gọi điện cho em và nói rằng: “Anh
đang đến đây! Đợi anh chút nữa thôi!” mà như đã xa lắm rồi. Em chợt bật cười,
chúng ta mới xa nhau có gần hai năm mà cảm giác như đã cả cuộc đời rồi!


- Anh đẹp trai ơi cho em làm
quen với! - Em nói rồi cười giòn và tắt
máy. Em cá là giờ này anh đang sốc lắm!


***


“Anh đẹp trai ơi cho em làm
quen với!” - Tiếng nói trong trẻo của em vang lên khiến tôi gần như nín thở.


Và kéo theo sau đó là một
tràng “Tít… tít… tít…” dài. Em vẫn thế. Cứ hễ đùa xong là y như rằng tắt máy.
Tôi gọi lại thì kiểu gì cũng bảo là điện thoại em hết tiền. Bao nhiêu năm rồi
vẫn chẳng thay đổi chút nào cả!


Tôi nhấn gọi lại. Đầu máy bên
kia vang lên giọng nói trẻ con của em.


- Alô!


- Sao làm quen mà chưa gì đã
tắt máy vậy? – Tôi cười.


- Điện thoại em hết tiền! –
Em hóm hỉnh nói.


- Bao nhiêu năm rồi, em chẳng
có chút sáng tạo nào vậy? – Tôi đùa.


- Em sợ anh không nhận ra em!


- Không đâu! Em đang ở đâu vậy? Anh nhớ
em sắp phát điên lên rồi! – Giọng nói của anh trầm ấm và tình cảm đến mức
khiến em nghẹt thở. Nhưng em chỉ nói tỉnh bơ:


- Thật à? Nhưng làm thế nào bây giờ,
em đang ở Sài Gòn! – Em đùa.


- Đợi anh một chút nhé!


- Anh lại bắt em đợi sao?


- Anh sẽ mua vé chuyến sớm
nhất!


- Vâng! – Nghe giọng nói
nghiêm túc của anh khiến em buồn cười nhưng vẫn cố đùa dai. Ai bảo anh khiến em
đợi anh liền 4 ngày ở quán cà phê gần công ty anh. Cho anh biết mùi vị một
chút!


Hai mươi phút sau, em gọi
lại. Định nói là em chỉ đùa thôi và mình gặp nhau đi. Nhưng… “Số
máy quý khách vừa quay tạm thời không liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại sau.”


Không đùa chứ? Lẽ nào anh
đang trên đường vào Sài Gòn thật sao? Em lại bật cười lớn. Tình yêu
khiến người ta mù quáng thật! Là anh, gần 27 tuổi, đã có công việc ổn định, đã
có nhà, có xe, và có đủ chín chắn, trưởng thành nhưng lại bị em, một đứa con
gái mới hơn 18 tuổi, chuẩn bị vào đại học, và hoàn toàn không có gì cả, đùa và
vừa xuống sân bay đã vội vàng trở vào Nam.


Em đã từng rất giận anh chỉ
vì một câu hỏi ấy thôi, nhưng thoáng chốc tất cả đã chỉ còn là một phần của quá
khứ và kỉ niệm.


Thế giới này kì diệu thật,
trong hàng tỉ người trên trái đất này, cuối cùng mình lại yêu nhau anh ạ! Cũng
chẳng hề gì với tất cả những điều trên, khi mà người ta đã yêu nhau thật lòng!


6. Dù là nỗi nhớ hay niềm đau, bạn cũng không nhất
thiết cần phải cố gắng để quên nó



- Em đang ở đâu? Anh đến Sài
Gòn rồi! – Cảm giác sắp được gặp lại em khiến tim anh như muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực.


- Anh đến thật rồi à? – Em
hỏi.


- Ừ. Đương nhiên là thật rồi!


- Em đùa anh thôi! Em đang ở
Hà Nội mà! Anh tắt máy sớm quá làm em gọi lại không được!


Tôi mém ngất!


- Đợi tí anh gọi lại!


Tôi tắt máy rồi nhấn số của
cậu Tú: "Cậu giúp tôi đặt gấp một vé
vào Sài Gòn nhé. Càng sớm càng tốt nhé! À cậu xin phép tổng giám đốc cho tôi
nghỉ hai ngày nhé!"
- Em về chuẩn bị hành lý đi! – Tôi nói với em. – Anh mua vé máy bay cho em rồi. Vào đây với anh!
***


... Gặp lại. Em thả túi xách xuống, nhào vào lòng tôi và im lặng suốt. Tôi đã từng nói
chưa nhỉ? Trong tình yêu của chúng tôi luôn có những khoảng lặng.


- Em vẫn muốn hỏi lại câu này!
Anh chỉ cần trả lời có hoặc không thôi.




- Không cần hỏi đâu. Anh yêu
em!



Và, sau
một hành trình dài như
thế, cuối cùng chúng tôi cũng lại trở về bên nhau. Đã từng có rất nhiều
hiểu lầm, rất nhiều đau đớn mà chúng tôi để lại cho nhau mà có lẽ cả
cuộc đời sau
này cũng sẽ chẳng bao giờ có thể quên được. Nhưng không phải tất cả đều
là tình
yêu hay sao? Dù là nỗi nhớ hay niềm đau, bạn cũng không nhất thiết cần
cố gắng
để quên nó, bởi đó chính là một phần trong tình yêu của bạn.


Ta còn cả cuộc đời này để
dành cho nhau những điều ngọt ngào.


Hai con nhím muốn sưởi ấm cho
nhau thì đều cần phải học cách chấp nhận những vết thương.
Về Đầu Trang Go down
Share this post on: reddit

Khoảng lặng giữa 2 tâm hồn :: Comments

Hoàng thượng giá lâm !
Re: Khoảng lặng giữa 2 tâm hồn
Bài gửi 18.09.11 10:33 by Hoàng thượng giá lâm !
"Hai con nhím muốn sưởi ấm cho
nhau thì đều cần phải học cách chấp nhận những vết thương."
hay lắm chủ topic ạh happy
n~ khoảg lặg lun là điều cần thiết cho t.y, nó như bản nhạc balad ngọt ngào để dịu đi n~ ngày vồn vã trog c.đời, đấi cũg là 1 cách để sốg chậm và tìm lại bầu trời riêg cho cả 2 happy
KangTa101092
Re: Khoảng lặng giữa 2 tâm hồn
Bài gửi 18.09.11 11:03 by KangTa101092
Híc thật cảm động quá. Khoảng lặng giữa 2 tâm hồn 68157
tranghp
Re: Khoảng lặng giữa 2 tâm hồn
Bài gửi 18.09.11 12:56 by tranghp
Khoảng lặng giữa 2 tâm hồn 111372cảm động quá =.=
Kao'
truyện hay,^^~
Con Lật Đật
Re: Khoảng lặng giữa 2 tâm hồn
Bài gửi 18.09.11 19:25 by Con Lật Đật
"Dù là nỗi nhớ hay niềm đau, bạn cũng không nhất thiết cần
cố gắng
để quên nó, bởi đó chính là một phần trong tình yêu của bạn."

Mềh rất thjx câu nài happy
Câu chiện rất cảm độg.... :v7:
queenph
Re: Khoảng lặng giữa 2 tâm hồn
Bài gửi 20.09.11 10:45 by queenph
hjx. cảm ơn mọi người đã ủng hộ
Khoảng lặng giữa 2 tâm hồn 6527
[Y]an BI
Re: Khoảng lặng giữa 2 tâm hồn
Bài gửi 20.09.11 16:48 by [Y]an BI
Đọc được có 1 nữa thôi à , nhưng cũng thấy hay lm // ... :m14:
 

Khoảng lặng giữa 2 tâm hồn

Về Đầu Trang 

Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» New ( Khoảng Lặng )
» khoảng lặng .......................
» khoảng trời lặng!!!
» Hãy Yên Lặng Và Lắng Nghe.....
» Khu Du Lịch Suối Khoáng Nóng Tiên Lãng

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn cộng đồng tuổi trẻ An Lão :: ♣ Tâm Sự Chúng Mình ♣ :: Nhật ký & Tâm sự-
Chuyển đến 

Forum THPT An Lão. Style by DienDanSPKT. Rip & Fix by [Smile].
Powered by phpbb® Version 2.0. Copyright ©2000 - 2011, GNU General Public License.
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất
Tôi là hướng dẫn viên