Đừng mơ là thác đổ
Đoàn Thạch Biền
Một lần đứng trên đỉnh thác Đambri nhìn xuống đáy vực sâu thăm thẳm, tự nhiên tôi bủn rủn tay chân và thốt gọi: "Má ơi!" Một cô nữ sinh Bảo Lộc đứng kế bên, cười nói: "Ông ngó lớn vậy mà nhát như một chú nhóc." Tôi đỏ mặt im lặng. Về đến nhà, tôi viết ngay truyện này để bào chữa cho tánh nhát gan của mình.
o O o
Đứng trên đỉnh thác Đambri nhìn xuống vực sâu, mặc dù hai tay nắm chặt lấy lan can bằng sắt, tôi vẫn cảm thấy "lạnh" đôi chân. Trong khi ấy cô bé thản nhiên chạy đi, chạy lại tìm bứt một đóa hoa rừng rồi em quăng nó xuống mặt thác. Đóa hoa màu tím hồng trôi vật vờ trên mặt nước đục rồi bị cuốn vào dòng thác trắng xóa đổ ào xuống vực sâu. Mất hút.
Cô bé quay qua hỏi tôi:
- Nhóc thấy thác này đẹp hơn những thác ở Đà Lạt không?
Tôi dậm dậm bàn chân cho đỡ "lạnh" cẳng rồi trả lời:
- Nó đẹp hơn nhiều vì nhờ có em đứng bên cạnh.
- Em không đứng mãi bên nó đâu. Em sắp là nó...
Tự nhiên cô bé loạng choạng ôm đầu. Tôi vội chạy đến ôm vai em, dìu đến ngồi ở một kè đá, dưới một tàn cây rậm lá.
- Đừng nhìn xuống vực sâu, em sẽ bị chóng mặt.
Cô bé lắc đầu, thở hổn hển:
- Em có cảm tưởng như ai đang gọi em.
- Ai?
- Cái thác.
- Bá láp. Nó nhắc chúng ta đã đến giờ ăn trưa.
Tôi mở túi xách lấy ra một ổ bánh mì kẹp chả lụa đưa cho em. Cô bé lắc đầu:
- Em không đói.
Tôi khui một lon nước ngọt, bỏ ống hút vào rồi đưa cho em. Cô bé cầm lấy lon nước, hút một hơi dài. Khuôn mặt em đã bớt nhợt nhạt. Tôi vừa nhai bánh mì kẹp chả vừa hỏi em chuyện học hành để em quên đi chuyện cái thác gọi.