tuongvy
Tuổi : 28 Tôi là : ...bebong Nơi ở : phu tho Học lớp : 11 Niên khóa : 2010-2013 Trường : thpt viet tri posts : 148 points : 391 reputation : 20 Status : - Có bao giờ... Tôi được đặt vào nơi quan trọng nhất trong trái tim ai đó? - Có bao giờ... Tôi được xem là người duy nhất trong suy nghĩ của ai đó? - Có bao giờ... Ai đó thực sự sợ mất Tôi? - Có bao giờ... Ai đó cố gắng hết mình để Tôi không bước đi? Có bao giờ...?? Gia nhập : 19/03/2012 Mình đang :
| | Nhói đau trong tim em! | |
Tình yêu anh dành cho em mong manh quá... Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải dừng lại rồi đúng không anh? Nhưng em thấy ngạt thở quá, em thấy nhói đau bên phía ngực trái... Bởi em biết em đã yêu anh, yêu rất nhiều... anh biết không? Nước mắt em rơi liệu có mang anh về với em không? Nếu chẳng thể nắm tay em đi suốt cuộc đời này thì hãy buông tay em ra nhé, em sẽ chới với, em sẽ mất thăng bằng một thời gian. Anh biết vì sao mà, vì em đã thực sự yêu anh. Em sợ sẽ mất anh nên em không đủ can đảm để nói với anh hai từ đó. Vậy thì anh hãy nói với em đi, em sẽ chấp nhận nó như là một định mệnh vậy. Lần này em sẽ đau thật đau đấy, vì những lần trước em yêu bằng lý trí thì luôn thành công, còn lần này em yêu bằng con tim thì thất bại thảm hại. Tình yêu anh dành cho em mong manh quá, em lại không đủ nhạy cảm để cảm nhận được nó. Em chỉ biết một điều, lâu lắm rồi em mới có cái cảm giác này, yêu và muốn gắn bó suốt đời với một ai đó. Nhưng có lẽ chúng ta như hai con đường, chỉ có thể giao nhau ở một ngã tư nào đó, chứ không thể hoà vào làm một để cùng nhau đi đến hết cuộc đời. Anh nói, em và anh không hợp nhau, anh biết vì sao lại thế không? Vì chúng ta giống nhau nhiều quá nhưng... chỉ duy nhất một điều là khác thôi. Chúng ta đều yêu bằng lý trí, đều hoài nghi mọi thứ, đều đặt cái "tôi" của mình lên trên tất cả, chúng ta kiêu hãnh quá, cuối cùng thì chúng ta được gì?... Em và anh chỉ khác nhau duy nhất một điều, khi yêu với em, anh là duy nhất, nhưng với anh, em không phải là tất cả. Anh không muốn em là quan trọng và duy nhất trong trái tim anh. Khi yêu ai cũng ích kỷ, sao anh không chịu hiểu điều đó? Anh tự cho mình cái quyền làm tổn thương người khác, còn người khác làm như thế với anh thì anh ích kỉ, anh lạnh lùng, anh mạt sát họ ư?... Hay em đáng bị như vậy?!
Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải dừng lại rồi đúng không anh? Em có cảm giác, nếu đặt em lên bàn cân mà cân nhắc với những mối quan hệ của anh thì em thất bại thảm hại. Với anh, dường như em không là gì khi đứng cạnh bạn bè anh. Anh trân trọng quá khứ, em rất hiểu điều đó, em lại càng yêu anh hơn. Vì những người biết trân trọng quá khứ thì nhất định không phải là người phũ phàng. Nhưng... em là hiện tại của anh cơ mà, anh tôn trọng quá khứ nhưng lại không tôn trọng, không chịu hiểu những gì người yêu mình nghĩ và làm ở hiện tại ư? Có bao giờ anh đặt mình vào vị trí của em mà nghĩ cho em chưa? Có bao giờ anh hiểu em, tại sao em phải làm vậy không? Nếu anh yêu em và chỉ duy nhất mình em, không làm em phải suy nghĩ, không làm em phải bận lòng điều gì thì em không bao giờ phải làm như vậy đâu, bất đắc dĩ, hạ sách lắm em mới phải làm thế. Anh không thích, anh không hài lòng, em cũng đâu có thoải mái gì... Làm khổ anh, khổ em, em sung sướng lắm sao?! Nhưng sao anh cứ thế...
Nếu thời gian quay trở lại, em ước gì chúng ta không gặp nhau trong buổi chiều hôm đó. Để em không yêu anh nhiều như bây giờ, để không phải nhói đau mỗi khi nghĩ đến anh như thế này... | |
|
02.05.12 21:58 by kienKIAZ