Em bảo anh đi đi...
Em bảo: "Anh đi đi"
Sao anh không đứng lại ?
Em
bảo: "Anh đừng đợi"
Sao anh vội về ngay ?
Lời nói thoảng gió
bay
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Mà sao anh dại thế
Không nhìn vào mắt
em
Mà sao anh dại thế
Không nhìn vào mắt em
Không nhìn vào mắt
sầu
Không nhìn vào mắt sâu ?
Những chuyện buồn qua đi
Xin anh không
nhắc lại
Em *** khờ vụng dại
Anh mơ mộng viễn vông
Đời sống nghiệt
ngã không
cho chúng mình ấm mộng
Thì thôi xin gửi sóng
Đưa tình về cuối
sông
Thì thôi xin gửi sóng
Đưa tình về cuối sông
Đưa tình về với
mộng
Đưa tinh vào cõi không.
Một chút tên tôi đối với
nàng
Một chút tên tôi đối với nàng
Sẽ chìm như tiếng sóng buồn
tan
Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng,
Như tiếng đêm thâu lạc giữa
ngàn.
Ngày nào đó trên mặt trang kỷ niệm
Nó chỉ còn là dấu vết không
hồn
Giống như hình phác trên mộ chí
Nét ngoằn ngoèo một thứ tiếng xa
xăm.
Tên cũ từ lâu bị lãng quên
Chẳng còn gợi lại được cho em
Tình
xưa êm ái và trong trắng
Trước mối tình ai đang dấy lên.
Nhưng nếu gặp
ngày buồn rầu đau đớn
Em thầm thì hãy gọi tên lên
Và hãy tin: còn đây một
kỷ niệm
Em vẫn còn sống giữa một trái tim.
Nhớ -
Puskin
Lạ quá ! Không hiểu vì sao
Ðứng trước em anh lạnh lùng đến thế
?
Nhưng anh đi rồi mình anh với bóng lẻ
Mới thấy mình khẽ nói : Nhớ làm
sao ?!
Chúng nó cứ bảo nhớ là yêu
Còn anh thì không biết nữa
Tình
yêu với anh sao kỳ lạ thế
Lúc xa rồi mới thấy mình yêu !
Tình yêu đến
nào ai có biết
Tình yêu đi nào ai có hay ?
Theo thời gian, trái đất nó
cũng quay
Tình yêu đến, tình yêu đi ...
nào ai có biết
Biển -
Puskin
Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi
chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
Ngày nay tôi đã ra biển
rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều
khổ đau - cay đắng
Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều
cay đắng, chắng là yêu...
Gửi...
Anh nhớ mãi phút giây huyền
diệu:
Trước mắt anh em bỗng hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt
biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.
***
Giữa ray rứt sầu đau
tuyệt vọng
Giữa ồn ào xáo động buồn lo
Tiếng em nói bên tai anh văng
vẳng
Bóng dáng em anh gặp lại trong mơ.
***
Tháng ngày qua những cơn
gió bụi,
Đã xua tan mộng đẹp tuổi thơ,
Lãng quên rồi giọng em hiền
dịu,
Nhoà tan rồi bóng dáng nguy nga.
***
Giữa cô quạnh âm u tù
hãm
Dòng đời trôi quằn quại hắt hiu,
Chẳng tiên thần, chẳng ***ồn cảm
xúc,
chẳng đời, chẳng lệ, chẳng tình yêu.
***
Cả hồn anh bỗng bừng tỉnh
giấc:
Trước mắt anh em lại hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như
thiên thần sắc đẹp trắng trong.
***
Trái tim lại rộn ràng náo nức,
Vì
trái tim sống dậy đủ điều:
Cả tiên thần, cả ***ồn xảm xúc,
Cả đời, cả lệ,
cả tình yêu.
Sao
Một ngôi sao vừa rơi
Vụt tắt trên bầu
trời
Hay là tên người ấy
Vụt tắt ở trong tôi
***
Vẫn thấy trên bầu
trời
Có muôn vàn sao sáng
Mà ở trong lòng tôi
Như một hành lang
vắng
***
Một ngôi sao vừa tắt
Bầu trời vẫn không buồn
Sao tên người
ấy tắt
Trong lòng tôi cô đơn ?
Em ơi…
Em ơi đã đến lúc
rồi
Tim anh mong sống một đời yên thân
Ngày ngày tiếp nối bay dần
Mỗi
ngày đem mất một phần đời ta,
Hai ta đang sống đây mà…
Nhưng như đã chết,
thân ra bụi rồi
Có đâu hạnh phúc em ơi,
Còn chăng yên tĩnh và đời tự
do.
Từ lâu anh chỉ trông chờ
Như người kiệt sức, mong giờ thoát
thân
Kiếm nơi yên ổn làm ăn
Với bao tình cảm trong ngần chở che.
Tỉnh giấc
Ước mơ, ước mơ
Ngọt ngào em đâủ
Em đâu, em
đâu
Niềm vui đêm tốỉ
Sao em đi vội
Ôi, giấc mơ tiên?
Để anh ở
lại
Bốn bề màn đêm.
Quạnh hiu tỉnh giấc
Chăn gối xung quanh
Và đêm
lặng ngắt
Thoắt thôi lạnh mình
Thoắt thôi bay mất
Bao giấc mơ
tình!
Nhưng hồn đầy ắp
Ước muốn còn xanh
Muốn đi đuổi bắt
Hoài niệm
trong mơ
Lời cầu hãy nhận
Tình yêu, tình yêu
Cho tôi được thấy
Giấc
mơ hồi nàọ
Khi bình minh tới
Lòng đầy hân hoan
Sẵn sàng tôi
chết
Trong giấc mộng tình
Sương và Nắng
Em cần
anh như biển xanh cần sóng.
Có mặt biển nào yên lặng được đâu anh.
Em yêu
anh bởi vì anh là nắng.
Có hạt sương nào thiếu nắng lại long lanh.
Em
là sương, sương chỉ tan trong nắng.
Dẫu chẳng hình hài nắng vẫn đọng lại
trong sương.
Anh là nắng khi bình minh trở dậy.
Mang lửa trời trong ánh
sáng ban mai.
Em là sương đọng muôn vàn nỗi nhớ.
Để tan đi trong những
giấc mơ dài.
Nhưng vẫn nguyện làm giọt sương mãi mãi.
Soi nắng mặt trời
mãi mãi chẳng tàn phai.
Dẫu bão tố chẳng ra ngoài lòng nắng.
Nắng lên rồi
xin lại được làm sương.
Vũ trụ không gian biến đổi khôn lường.
Những buổi
sáng có bao giờ bất biến.
Những tia nắng không ngừng hiển hiện.
Như đêm
ngày luân chuyển chẳng chia ly.
Mặt trời ơi! Sức nắng diệu kỳ.
Đầy sương
sớm với tâm hồn nguyên thuỷ.
Với năm tháng vẫn quay về bền bỉ.
Soi nắng
mặt trời như từ kỷ sơ sinh.
Em là sương, sương chỉ tan trong
nắng.
Nắng vô cùng nhưng đọng lại trong sương.
Từ mênh mông tia nắng nhỏ
bình thường.
Gặp sương sớm bỗng ngời lên lóng lánh.
Nếu vì nắng mà lòng
sương bớt lạnh.
Thì nhờ sương tia nắng mới long lanh.
Đáng yêu sao hạt
sương nhỏ hiền lành.
Từ trong suốt mà làm nên tha thiết.
Anh là nắng với
sắc tình bất diệt.
Mang lửa trời từ những kỷ xa xôi.
Về đọng lại trong hạt
sương nhỏ em ơi!
Bản dịch đơn giản:
Em là sương , sương chỉ tan trong
nắng
Nắng vô cùng , nắng chỉ đọng trong sương
Từ mênh mông tia nắng bình
thường
Gặp sương sớm bỗng ngời lên ánh sáng.
Nếu vì nắng mà lòng sương bớt
lạnh
Chỉ vì sương mà nắng bớt long lanh
Từ trong suốt mà làm nên tha
thiết
Nửa vời từ những kỉ niệm xa xăm.
Anh là nắng với sắc trời bất
diệt
Vì đọng trong lòng giọt sương nhỏ long lanh
Em cần anh như biển xanh
cần sóng
Có mặt biển nào lại phẳng lặng đâu anh.
Em là sương , sương
chỉ tan trong nắng
Nắng vô cùng , nắng chỉ đọng trên sương
Em yêu anh bởi
vì anh là nắng
Có giọt sương nào thiếu nắng lại long
lanh.
Vô tình
Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình
thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau
Vô tình
nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa
nhau
Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có
lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi
Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải
miết
Vô tình em không biết,
Hay vô tình em quên?
Anh buồn đau mải
miết,
Cả cuộc đời không quên!
Chỉ vô tình mà thôi,
Chẳng ai có lỗi
cả;
Đường đời chia hai ngả,
Chẳng ai hiểu vì đâu
Vô tình anh không
nói,
Vô tình nói một câu,
Thế là em hờn rỗi,
Thế là mình xa
nhau.
Giá như mình yêu nhau,
Đời chắc không nghiệt ngã,
Trời cũng
thương, cũng nhớ,
Cho mình gặp lại nhau.