Lại cúp, chẳng dám gặp ấy nữa. Gặp ấy coi như t đứt luôn... CHán chẳng mún đj học nữa...
T suy nghĩ quá nhiều về ấy... Cả lúc thức lẫn lúc tỉnh, t đều thấy ấy. Ấy luôn hiện hữu trong tâm trí của t, với t ấy quá quan trọng...
Phải làm sao thỳ t có thể sống bình thường lại bây giờ?
Sự ra đi của ấy là sự mất mát quá lớn. T như ngã gục. Không biết có được như con lật đật không nữa, không biết có thể đứng dậy được không nữa,...t buồn quá!
T viết những lời này, ấy không bao giờ biết được. Ấy chẳng bao giờ quan tâm mấy cái vớ vẩn mà không liên quan đến ấy. Từ mai t cũng sẽ thành "1 thứ vớ vẩn" trong ấy, chẳng bao giờ được ấy quan tâm nữa... Tự nhủ với lòng răng sẽ quên ấy, nhưng chắc tớ không làm được. T YÊU ẤY NHIỀU LẮM!!!
T đã đánh mất niềm tin của ấy với t, giờ có làm bạn bè với ấy chắc cũng không được nữa rồi. T thất vọng về t quá! 1 THẰNG NGỐC.
T buồn lắm! Chỉ mong rằng ấy sẽ không nhìn t bằng ánh mắt khinh thường... YÊU ẤY RẤT NHIỀU!!!
CHúc ấy luôn vui vẻ và hạnh phúc khi không có t cạnh ấy. Xxx...