Chạy chốn nỗi đau …………………..??? --> Không ngoan???
CÁCH DUY NHẤT ĐỂ VƯỢT LÊN NỖI ĐAU KHÔNG PHẢI LÀ CHẠY CHỐN MÀ LÀ ĐỐI
MẶT VỚI NỖI ĐAU ĐÓ!
Các bạn thân mến!Trong cs, dẫu
chẳng muốn nhưng chẳng ai có thể tránh khỏi nhưng nỗi đau. Có những nỗi đau
trong TY, nỗi đau trong quan hệ XH, nỗi đau vì cô độc. Nhưng liệu bạn có thể chạy
chốn đc nỗi đau đó? Và kết quả của sự chạy chốn đó là gì?
Mây buồn.
Chuyện xảy ra ở 1 khu vườn nhỏ.
Có 1 cái cây đem lòng yêu mến 1 đám mây mà chẳng dám nói ra. Bởi vì trong mắt cây,
đám mây kia sao mà quá lạnh lùng, quá xa xôi. Ngày ngày cây chỉ biết lặng lẽ chờ
đám mây kia xuất hiện nơi chân trời. Cây vui mừng vẫy lá khi mây ngang qua, rồi
lại buồn dầu trông bóng mây mờ dần mỗi khi ngày dần tắt. Thời gian dần trôi, bây
giờ trời đã sang thu. Mặc cho cây ngóng trông, khu vườn nhỏ ngày càng vắng bóng
mây ngang qua. Cây cứ chờ đợi, cứ mòn mỏi dõi về phía chân trời mà không nhận
ra rằng mình ngày càng khô héo. Cây ước rằng, dù chỏ 1 lần nữa thôi đc gặp lại
mây, cây sẽ nhờ gió nói với mây rằng: Cây yêu mây biết chừng nào!
Thời gian lại trôi, 1 chiều cuối thu trc khi những tia nắng
cuối cùng kịp tắt, cây chợt nhận ra mây ở cuối chân trời. Những cái lá héo khô
chẳng thể reo vui, nhưng cây mừng biết bao khi mây gần lặng. Đêm đó trời mưa
to, cây thao tức chẳng thể nào ngủ đc, hình như ý nghĩ sẽ đc gặp mây khiến cho
cây như thêm sức sống…cây mong sao sớm đến ngày mai. Mặt trời đã lên cao mà cây
vẫn ko thấy mây đâu cả, bao chờ đợi, bao hy vọng, bao vui mừng bỗng chốc trở thành
tuyệt vọng và đâu khổ. Cây trách mây sao quá độc ác vô tình. Ngày lại dần qua,
hy vọng mong manh sẽ đc gặp mây dần tan ****, nỗi đau của cây cũng đã vơi dần.
Bên cạnh cây giờ đây còn có đất, đất yêu cây, đất ôm cây vào lòng, cùng cây chạy
qua cả mùa đông giá rét. Đất cho cây cảm giác đc yêu thương, đc che trở, sẻ
chia. Rồi cái gì đến cũng đã phải đến
(câu nè nghe quen ko_MIRS PHƯƠNG đang ở
sau bạn đấyJ ), một cuối đông cây nhận lời yêu đất, cả hai nguyện
sẽ chọn đời sống bên nhau. Dường như hạnh phúc cũng đã tìm đến cây dẫu có muộn
màng.
Mùa xuân đến, khu vườn nhỏ xôn xao với những câu truyện
gió mang về. Chuyện rằng có 1 đám mây đem lòng yêu mến 1 cái cây. Mây tự ti vì
mình tật nguyền chẳng có nổi 1 hình hài cố định, cũng chẳng thể nào gần cây, chăm
sóc đc cho cây nên đã tự bắt mình ko đc nói lời yêu cây. Mây cứ lặng lẽ yêu cây
theo cách của riêng mình. Mây vươn mình che nắng cho cây, gom nhặt những hạt mưa
để tưới mát cho cây nhưng những ngày êm đẹp của mây dần đi qua khi trời vào
thu. Trời khô hanh khiến mây phải bay đi xa hơn để tìm mưa, con đường cứ xa dần
mà cây ngày càng khô héo khiến mây thêm đau khổ. Vào 1 ngày cuối thu, khi mây
biết chẳng thể nào tìm đc mưa nữa, mây đã hoá mình vào 1 cơn mưa…
Và ngày nay, nếu 1 lần bước qua khu vườn nhỏ kia, bạn sẽ
thấy 1 cái cây khô ở phía góc vườn. Có 1 điều kì lạ là xung quanh chẳng có 1 đám
dây leo nào bám lên cái thân cây đó. Nghe đồn rằng khi nghe gió kể chuyện, cây đã
tự héo khô để được mang theo hơi nước lên trời. Cây muốn giữ 1 phần của mây cho
tới khi chết….Đất cũng đau khổ, giấu mình dưới cỏ tháng ngày ôm xác cây không
cho bất cứ 1 loài dây leo nào lại gần cây bám sống. Và còn điều này nữa, bây
giờ bạn đã biết: Vì sao mây lại có hình dạng như những tán cây chưa???
Sông và núi.
Ngày xưa, ở 1 khu rừng nọ có
1 ngọn núi và 1 con sông nhỏ yêu nhau. Cuộc sống của chúng cứ êm đềm trôi qua
cho tới 1 ngày kia mây đen ko bjt từ đâu bay đến rồi cả khu rừng ngập trong những
cơn mưa tưởng chừng như ko dứt. Núi vững chắc là vậy mà giờ đây run rẩy cố gắng
giữ lấy từng hòn đá, viên sỏi khỏi những hạt mưa độc ác vồ lấy trực vứt xuống lòng
sông. Mưa vẫn cứ rơi, con sông nhỏ càng lúc thấy lòng càng nặng nề, mệt mỏi. Dẫu
nó có cố gắng thế nào nhưng nó cũng ko thể ngăn cản dòng nước ngày càng đục ngàu.
Những con sóng hung giữ thôi ko xô vào sườn núi yêu thương. Núi ngày 1 hao mòn,
lòng sông ngày càng trĩu nặng. Một ngày, mang theo nỗi đau phải rời núi, sông lặng
lẽ ra đi. Ra khỏi khu rừng, sông hướng về phía đông, nơi sáng sáng mặt trời xuất
hiện. Nó cắm đâu chảy miết mong sao thoát đc nỗi đau, nỗi nhớ trong lòng, nó chảy
mãi, chảy mãi. Thời gian trôi qua, 1 ngày mỏi mệt nó dừng lại và bất chơth nhìn
lại phía sau, nó kinh hãi nhận ra nhưng nơi nó đi qua, cảnh vật thật hoang tàn.
Những cành cây, ngọn cỏ yếu ớt van xin, những con người đau khổ mất nhà cửa, mất
người thân nguyền rủa nó đã tạo ra lũ lụt. Để chạy trốn nỗi đau, nó đã vô tình
gây ra biết bao nỗi đau khác…Nó lại mau đi, tránh xa những cánh đồng, những nhà
cửa, ruộng vườn. Nó khiếp sợ khi thấy bóng con người, con đường của nó ngày càng
tối và hoang vắng. Sông cứ chảy mãi như thế cho tới 1 ngày nó buộc phải dừng lại
bởi 1 con lạch nhỏ chắn ngang đường. Con lạch hỏi nó
– Sông đi đâu mà vội vã thế?
-…Tôi đang chạy trốn lỗi đau
và sự hối hận.
- Tại sao anh lại phải chạy
trốn?Trong khi anh có thể vứt bỏ nó?
-Làm j có nơi nào đủ lớn để có
thể chứa đựng nỗi đau trong lòng tôi được?
Nói đoạn, sông kể cho con lạch nghe câu chuyện của mình.
-Tôi biết 1 chỗ đấy, nếu anh
tin hãy đi theo tôi. Sông vốn không tin lời con lạch nhưng cũng ko thể cuốn phăng
nó để tiếp tực đi nên đành nghe lời. Nó hoà mình vào con lạch nhỏ, bất chợt mặn
chát, sông lùi lại.
-Cái j thế?
- Biển đấy! Đây là nơi chứa mọi
nỗi đau tren đời! Anh hãy cứ chút hết nỗi đau của mình vào đó đi. Nó chẳng thấm
vào đâu vì biển rộng lắm…
Con sông xưa giờ đã rất êm đềm, dẫu trong lòng nó vẫn chưa
yên nỗi nhớ. Mỗi khi thuỷ triều lên tôi lại nghe con sông thì thầm hỏi nhỏ…
Dẫu luôn thua cuộc
cũng không bao giờ làm kẻ bỏ cuộc!