Người Việt Nam có truyền thống vô cùng tốt đẹp là "thương người như
thế thương thân", "một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ"... Thế nhưng có những
cách sống ngày nay đang gặm nhấm những truyền thống tốt đẹp đó. Đi ra
đường thấy lũ càn quấy không ai dám ngăn cản, thấy người khác bị đánh
không ai dại gì bênh vực... Xã hội mà có nhiều người "không dại gì" như
vậy nên người xấu càng được đà làm càn. Trong cơ quan nhiều người "không
dại gì" đấu tranh nên những người nắm quyền muốn làm gì thì làm kể cả
vi phạm pháp luật... Trong xã hội có nhiều người "không dại gì" nên sẽ
tiếp tay cho việc gia tăng nhiều người xấu. Hiện nay đang phát triển một
căn bệnh của thế giới hiện đại - đúng hơn là mặt trái thuộc thế giới
hiện đại. Đó là căn bệnh không có trong danh mục của ngành y, nhưng
"những điều trông thấy" luôn "làm đau đớn lòng". Đó chính là căn bệnh vô
cảm mà nhiều người dân Việt - nhất là tầng lớp thanh niên- mắc phải.
Bệnh này thể hiện ở chỗ không hề động lòng trước những nỗi đau
của người khác cũng như không hề phẫn nộ trước những tệ nạn xảy ra hàng
ngày. Liệu rằng chúng ta đã hiểu rõ căn bệnh này chưa?nguyên nhân hình
thành ntn ?tác hại ra sao?đó là 1 khó khăn .... vô tức là không, cảm tức
là tình cảm cảm xúc của con người. Vô cảm tức là không có cảm xúc trước
bất kì sự vật sự việc gì.chẳng hạn như : - Không sẵn lòng giúp đỡ những
người gặp khó khăn hoạn nạn, mặc dầu mình có điều kiện có thể giúp đỡ
được. Rất nhiều người, nhất là thanh niên nam nữ, khi thấy những người
hành khất thì xua đuổi, dè bỉu. Đi đường gặp người bị tai nạn vẫn bỏ đi
không sẵn sàng cứu giúp. Thậm chí có kẻ còn nhân cơ hội tìm cách lấy cắp
tiền của người bị nạn. - Thấy người tàn tật không giúp đỡ, trên xe
buýt, ở nơi công cộng, không nhường chỗ cho người tàn tật, có khi lại
còn cười trước những khuyết tật của họ. - Những người có trách nhiệm
giải quyết, nhưng không quan tâm giải quyết công việc cho người dân, mặc
dân phải đến trình bày lần này lượt khác, có khi còn vòi vĩnh rồi mới
giải quyết - Các cán bộ đã giàu sang nhưng vẫn tìm cách cướp đất của
dân, đuổi dân đi chỗ khác để lấy những mảnh đất đẹp chia nhau như vụ
tiêu cực đất đai ở Đồ Sơn và nhiều nơi khác. - Có những cán bộ giải
quyết chính sách đã ăn chặn của những thương binh, những gia đình chính
sách, của những người tàn tật , những gia đình hộ nghèo như báo chí đã
từng nêu lên. Trường hợp một bà mẹ già ở Hà Tĩnh có con nuôi là liệt sĩ
mà lãnh đạo xã tìm cách cắt tiêu chuẩn không cho nhận, khiến các nhà báo
phải vào cuộc mới giải quyết được. Rất nhiều tệ nạn và hiện tượng thể
hiện căn bệnh vô cảm không kể hết. Sở dĩ nảy sinh căn bệnh này vì những
người đó không tu dưỡng, rèn luyện phẩm chất đạo đức, không có lòng nhân
đạo, thờ ơ với mọi người, ý thức tập thể, ý thức cộng đồng quá kém,
không giữ được truyền thống quý báu của dân tộc ta là "thương người như
thể thương thân". Căn bệnh vô cảm đã có ở không ít nhân vật được giao
trọng trách từ lâu, nó biểu hiện dưới nhiều dạng "lâm sàng" khác nhau
nhưng tất cả đều rất dễ phát hiện, chỉ có điều không ai chịu chữa trị
hay nói cách khác là đang trong tình trạng vô phương cứu chữa Đã có
nhiều bệnh nhân quan chức vô cảm : Đó là các quan chức của UBND huyện
Tây Trà - tỉnh Quảng Ngãi. Dân của huyện nhà bị đói, Chính phủ chi nguồn
cứu trợ và địa phương đã chuyển trên 100 tấn gạo để cứu đói cho dân.Số
gạo này chuyển đến huyện lỵ Tây Trà vào ngày 11/7 với chỉ đạo của UBND
tỉnh Quảng Ngãi là phải chuyển tận tay người dân trong tháng 7. Thế
nhưng, mãi đến cuối tháng 9, số gạo này vẫn còn nằm trong kho lương thực
của huyện. Gạo mốc meo, người dân cũng vẫn phải chờ... Giải thích cho
vụ việc không thể chấp nhận được này, Chủ tịch UBND huyện - ông Hồ Thanh
Hùng - lại đưa ra lý lẽ, rằng do giá xăng dầu tăng, nên thiếu 5 triệu
đồng kinh phí cho việc vận chuyển số gạo này đến các xã. Không thể tưởng
tượng được, một ông chủ tịch huyện lại có thể ăn nói thể hiện sự vô cảm
đến tận cùng như vậy. Trước nỗi đau của dân, trước sự mong đợi từng
ngày được cứu đói của dân, ông là chủ tịch huyện mà lại thản nhiên như
không, chất gạo trong kho chỉ vì thiếu mấy triệu đồng tiền vận
chuyển.Dân đói, Chính phủ cấp tốc cứu đói, nhưng cái lo lắng của Chính
phủ, sự sốt ruột của lãnh đạo cấp trên chuyển xuống tay ông trở thành
nguội lạnh. Ông chủ tịch huyện sống trong no ấm nên quên gạo cứu đói
trong kho đến nỗi bị mốc. Không biết ông có bao giờ nghĩ về những người
dân đang đói thắt ruột ở các xã vùng sâu, những cụ già, những em bé,
những người bệnh mong có được bát cháo cho đỡ xót lòng. Ông đã không
nghĩ đến, ông đã thực sự vô cảm.Lời nói ra vừa giả dối vừa thể hiện sự
vô trách nhiệm.Giả dối vì cả UBND huyện chẳng lẽ không xoay được vài
triệu để mua xăng dầu, nhất là trong tình hình cứu đói khẩn cấp cho dân.
Vô trách nhiệm là vì cả một UBND huyện mà không xử lý được mỗi chuyện
cỏn con đó, thì còn làm được gì lớn hơn, có ý nghĩa và có ích lợi hơn.
Qua vụ việc này cho thấy rằng, căn bệnh vô cãm đang rất đáng lo ngại.
Ngăn chặn nó không phải bằng biện pháp hành chính mà bằng chính tấm lòng
và dũng khí của mỗi con người, tấm lòng và dũng khí của các cơ quan
chức năng. Con người vô cảm và cơ quan chức năng thờ ơ thì căn bệnh càng
trầm trọng. Lúc đó thì chẳng còn gì để nói. Vô cảm là một chứng bệnh
thường gặp ở một số người bị khủng hoảng tâm lí nặng nề, thường bị sốc
nặng sau đó dần dần họ không có cảm giác yêu thương hay ghét bỏ nào
nữa.......là trạng thái tâm lí có thể do vô tình hoặc hữu ý mà gây ra,
vì lúc đó con người coi nưh không có nhận thức, suy nghĩ, và tình
cảm...... Thời gian gần đây , Công an quận Thanh Xuân (Hà Nội) đã khởi
tố, bắt tạm giam vợ chồng chủ quán phở Chu Văn Đức và Trịnh Hạnh Phương
để điều tra về hành vi hành hạ cháu Nguyễn Thị Bình suốt hơn 10 năm qua -
phải chịu cảnh bị tra tấn, đối xử dã man ở giữa một thành phố lớn, và
giữa một khu dân cư mà căn nhà đó có nhiều người đến ăn phở, đưa hàng
chứng kiến. Ở một đơn vị hành chính, chúng ta có UBND phường, công an
phường, có cảnh sát khu vực, có đội thanh niên xung kích, có tổ dân phố,
có chi bộ, có hội cựu chiến binh, có đoàn thanh niên, phụ nữ... Ấy thế
mà một số phận con người đày đoạ như vậy nhưng họ không thấy, không
biết. Cơ quan chức năng thì không biết với lý do là không được cháu
Bình... tố cáo (!?). Chờ người bị đối xử như con vật, không biết chữ,
không gia đình... đi tố cáo ư? Thật là chuyện hoang đường. Tất cả lý do
đưa ra lúc này là chuyện nực cười. Chỉ có một lý do duy nhất đúng là
bệnh thờ ơ đang phá ruỗng nhân cách con người. Ngay cả cơ quan chức năng
(được giao quyền, được trang bị nhân lực, phương tiện bảo vệ con người)
khi đứng trước vụ người khác bị làm nhục thì lại nói rằng: Chỉ khởi tố
vụ án, khởi tố bị can khi nạn nhân tố cáo. Cách lập luận vô trách nhiệm
đó đúng ra chỉ có ở một xã hội mông muội! Bệnh thờ ơ đã lan sang cả ở
những cơ quan công quyền. Như thế thì thật đáng sợ. Như vậy là những kẻ
dã man đã bị pháp luật ngăn chặn. Nhưng vấn đề không chỉ là như vậy. Sau
sự phẫn nộ đối với những người dã man kia là sự phẫn nộ trước sự thờ ơ
của con người ! Trong vụ việc cháu Nguyễn Thị Bình, rất may mắn là có
một người đàn bà giàu lòng thương và sự can đảm - bà Hà Thị Bình, bán
hàng ở chợ - đã giải thoát cho cháu. Người đàn bà đó có phẩm chất và sức
nặng hơn rất nhiều số đông với cả hệ thống những cơ quan chính quyền,
đoàn thể ở phường, ở quận! Người đàn bà đó rất đáng được kính trọng hơn
ngàn lần những người chỉ nói chuyện to tát với những lời có cánh ở chỗ
đông người, mà không có việc làm nào cụ thể để cứu vớt những số phận
đáng thương không những liên quan đến quan chức cấp cao , mà nó càng
ngày càng lay lan sang 1 bộ phận mới.Cụ thể là :cái chết oan ức của em
học sinh Huỳnh Nguyễn Bích Loan (13 tuổi) tại BVĐK tỉnh. Đây là một biểu
hiện bệnh vô cảm của những thầy thuốc tiếp nhận bệnh nhân hôm đó. Em
Loan bị đau bụng dữ dội, được gia đình đưa vào viện kịp thời, thế nhưng
thầy thuốc chủ quan không nghĩ là bệnh cần cấp cứu và để em nằm viện
suốt buổi sáng không xử lý. Khi bệnh nhân tử vong và được báo chí phỏng
vấn, lại không thừa nhận trách nhiệm của mình mà đổ lỗi do bệnh nhân bất
hợp tác, quá mập không thể khám lâm sàng được, căn bệnh quá khó, siêu
âm bên ngoài không đáng tin cậy... (?) Đây chỉ là những trường hợp bệnh
nhân tử vong vì bệnh thầy thuốc vô cảm được báo chí phanh phui, còn biết
bao trường hợp khác bị tật nguyền di chứng hay chết oan uổng mà báo chí
không phát hiện được. Một bệnh viện dù được trang bị tối tân hiện đại,
có một đội ngũ thầy thuốc có trình độ cao, thế nhưng chỉ một số ít thầy
thuốc mắc bệnh vô cảm cũng đủ gây tai họa cho người bệnh. Bệnh thầy
thuốc vô cảm xuất phát từ sự thiếu nhiệt tình và thiếu tri thức. Thiếu
nhiệt tình làm thầy thuốc, không đam mê công việc, không muốn gần gũi
người bệnh, khám chữa bệnh qua loa chiếu lệ, không thật lòng thương yêu
người bệnh. Thiếu tri thức làm thầy thuốc chủ quan, bảo thủ trong việc
đưa ra quyết định, luôn luôn tự cho mình là đúng, không tôn trọng đồng
nghiệp, không cầu tiến trong công việc.Nếu biết được hai yếu tố trên tạo
nên bệnh thầy thuốc vô cảm, thì chúng ta có thể có những biện pháp khắc
phục được. Tất cả nguyên nhân chủ quan dẫn đến bệnh thầy thuốc vô cảm,
gây ra những cái chết thương tâm cho người bệnh đều phải được xử lý bằng
pháp luật. Không nên bao che cho thầy thuốc vô cảm vì bất cứ lý do gì.
Đã đến lúc, không thể tiếp tục rao giảng đạo lý y đức cho những thầy
thuốc mang bệnh vô cảm do chủ quan, mà chỉ có sự xử lý nghiêm minh bằng
luật pháp và sự lên án nghiêm khắc của dư luận thì mới hy vọng rằng,
trong tương lai sẽ không còn những cái chết oan uổng của người bệnh bên
cạnh đó luôn luôn tồn tại những con ngưòi , những cơ quan , những chính
quyền cố gang loại bỏ căn bệnh này.tiêu biểu như: Phong trào “Ký tên vì
công lý” trở thành sự kiện tại VN là tín hiệu vô cùng khả quan của các
nạn nhân chất độc da cam. Đi đâu cũng thấy người trẻ, người già, sinh
viên học sinh hỏi nhau “đã ký tên vì công lý chưa?” mà thấy vui trong
lòng. Điều đó minh chứng chúng ta không vô cảm trước nỗi đau của dân tộc
mình.
Vô cảm nguy hiểm với cả chính người bệnh lẫn vả người xung quanh .
Nhân loại đang bó tay trước căn bệnh của thế kỷ: bệnh nan y HIV/AIDS.
Căn bệnh thứ hai cũng nan y không kém là bệnh vô cảm! Ra đường nhiều
người gặp cái tốt không ủng hộ, thấy cái xấu không lên án, không ít nơi
cả phố, cả làng sợ tên ăn trộm, cả xã sợ thằng say rượu vì không muốn bị
liên lụy... đang làm cho bệnh vô cảm vốn đã và đang có nguy cơ lan
rộng, càng có điều kiện lây lan mạnh hơn! Bệnh HIV/AIDS vốn đã nguy nan,
bệnh vô cảm nếu không được giáo dục, không được ngăn chặn sẽ là tác
nhân làm “lệch chuẩn” hay “loạn chuẩn” đạo đức, sẽ là nguyên nhân gây ra
sự khủng hoảng kinh tế - xã hội, thậm chí làm sụp đổ một chế độ, làm
tan nát một gia đình. Một xã hội vô cảm là một xã hội chết!cần xây dựng 1
xã hội đồng cảm và chia sẻ......